Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

BÀI LÀM VĂN CẢM ĐỘNG

(Giáo viên trường THPT chuyên Hà Nội Amsterdam)
*Dưới đây là bài văn của Hiếu đã gây “sốc” với giáo viên trường THPT Hà Nội - Amsterdam.
http://goo.gl/hZ5V8M
Thư gửi mẹ.
Mẹ thân yêu của con !
“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.

HƯỠNG DẪN CHI TIẾT CÁCH MỔ LỢN LẤY TIẾT

Mổ Heo cần một con dao chọc tiết, lưỡi dài 2 gang tay,
rộng bản 15 centimet, lưỡi cong hơn sống, mũi nhọn.
*
Đặt heo nằm ngửa lên một mặt phẳng đầu dốc xuống 30 độ.
Một người giữ heo, không nên ghì chặt làm nó sợ, mà nhẹ
nhàng giữ nó cho khỏi nghiêng qua nghiêng lại. Một người
cầm dao, tay kia vuốt hầu, rồi đè nhẹ mõm nó xuống. Tay
cầm dao thọc vào chính giữa cổ, đưa lưỡi dao ngập hết vào
hơi lách sang trái một chút. Mũi dao vừa vặn cắt đứt động
mạch trái, là mạch máu lớn nhất của động vật máu nóng.
Hơi nghiêng con heo sang một bên và đè lưỡi dao sang bên
đó, nơi có đặt chậu hứng tiết. Cũng đôi lúc gạt má dao
sang bên nọ bên kia, cho máu khỏi đọng trong cổ. Đợi chừng
1 phút, máu chảy ra hết, con heo ngất đi, thì hơi rút mũi
dao ra, rồi chọc thẳng chính giữa, trúng tim cho máu trong
tim ra hết, và khi tim bị vỡ thì heo cũng chết luôn.
*
Đặt heo nằm lên ván rộng, độ dốc 15-20 độ để người ngồi
cạo lông khỏi té ngã, và nước nóng chảy xuống nồi đang đun.
Một hay vài người cùng cạo một con heo cũng được, xài con
dao như trên, nhưng không nên sắc. Nhiệt độ nước chừng 3
sôi 2 lạnh, tóm lại người thường sờ tay vào thì thấy nóng
rát, nhưng không bỏng, còn người làm lông heo quen, thì
thấy ấm. Nước nóng quá khó cạo lông, vì da heo sẽ bị chín
giữ chặt lông lại. Cạo lông rất dễ, nhất là những mảng da
rộng, chỉ quét lưỡi dao qua, là trắng nõn ngay. Lớp da mỏng
tang như lụa màu đen bên ngoài kéo theo lông làm cho việc
cạo rất dễ. Dưới lớp da lụa đó, là da thật, trắng nõn, và
chắc nịch, chứ không dễ rách như lớp da lụa. Đầu thi cạo
khó nhất, cần giội nước nóng vài lần. Sau đó, nếu chưa
sạch lông thì cũng thôi. Để đàn bà trẻ con nhổ lông lại sau.
*
Đặt heo lên nền phẳng, thường là nền nhà bê tông láng xi măng
nhẵn thín, giội nước xà bông kỹ rồi tráng lại bằng nước
sạch. Chỉ người mổ heo mới được bước vào khu vực này.
Trước hết căt đầu heo, ngay sát mang tai, sau quai hàm.
Cắt đầu càng sát thì càng lời, vì thịt đầu giá rẻ.
Đặt heo nằm ngửa. Người mổ đứng dạng chân 2 bên con heo, mắt
nhìn về phía cổ đã cắt đứt, một tay cầm một chân trước, tay
cầm dao rạch từ cổ qua ngưc, qua bụng, xuống lỗ đít. Đưa dao
đúng độ sâu, không chọc vào tim gan ruột heo, mà chỉ đứt khung
ngực và thành bụng thôi. Tay cầm cuống họng, gồm khí quản và
thực quản, lột lên. Khi lột đến cơ hoành, đáy khoang ngực,
thì tay cầm dao đưa mũi dao cắt một vòng đứt cơ hoành. Sau đó
thì lôi hết dạ dày, gan và ruột ra, đặt trên nền nhà. Cầm khúc
ruột già gần đít để tay cầm dao cắt vòng quanh lỗ đít, đuôi,
rồi chặt đứt xương sống đuôi. Bộ lòng và đuôi dính liền một
cụm, tách khỏi phần thịt heo. Bộ đó để đàn bà, người già làm.
Con heo còn lại chỉ còn thịt. Một tay cầm chân trước, tay
cầm dao nhọn, chém mũi dao vào gần chính giữa xương sống, mỗi
nhát chém đi được vài centimet chẻ đôi xương sống ra, hở tuỷ
bên trong nhưng không chém vào tuỷ. Rạch mũi dao cắt đứt thịt
và da lưng heo nơi đã chém bổ xuơng sống. Tiếp tục chém bổ
xương sống và cắt thịt da lưng cho đến khấu đuôi nơi đã cắt
đứt đuôi, thì con heo bị chia làm 2 mảnh phải trái. Tay cầm
tuỷ con heo nơi cổ, và lột tuỷ ra khỏi xuơng sống, cho vào
một cái bát (chén) tô. Móc 2 nửa con heo lên cao, vừa tầm mặt
người, đợi thú y đến đóng dấu. Có thể bán mỗi nửa heo ngay,
cũng có thể cắt ra đùi sau, vai trước, và sườn rồi bán. Thông
thường thì mổ heo bán ngay 2 nửa cho người mua về tuỳ ý cắt.

What Makes You Beautiful

Cảm giác đi làm ngày chủ nhật các bạn thấy sao?


                     Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, hãy biết trân trọng những gì đang có

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

GIẤY KHEN CUỐI KỲ


   Mình còn nhớ như in khi khoảng thời gian cuối tháng 5  năm 1991 ,tổng kết cuối năm lớp 1,buổi triều tất cả các khối cấp 1 được tập chung tại sân trường cùng nghe bài phát biểu của thầy cô và được mời các bạn có thành tích xuất sắc lên nhận phần thưởng,hồi đó phần thưởng chỉ vẻn vẹn cái giấy khen và không có quà nào khác,mình cũng được sướng tên trong danh sách các bạn nhận được giâý khen,trong lòng vui lắm.
   Những năm đó phần thưởng mà ai nhận được nó ý nghĩa lắm không như bây giờ các con được nhiều sự động viên một cách kịp thời,đc bố mẹ mua những bộ đồ chơi mà con thích, gia đình nào khá giả thì đầu tư hẳn chuyến du lịch cũng là khuyến khích bản thân con.
   Quay chở lại với tấm giấy khen của mình,chiều hôm đó mình mang về thấy bố mẹ đang bó rau ở giữa sân để mai đi chợ bán không ngần ngại trình bố mẹ luôn, bố mẹ chỉ tủm tỉm cười nhưng mình biết trong lòng bố mẹ cũng vui và không quên khuyến khích mình chăm chỉ học ,lại còn nhắc khéo là con được  giấy khen, được học sinh giỏi thì khi học về giúp bố mẹ quét sân quét nhà , kể tư đó tôi biết quét sân khi mỗi buổi chiều học về.
   Trẻ em bây giờ được sinh  ra quả thật là sướng  được gia đình chăm lo cho hết,điều dễ thấy là những trò bắn bi,đánh đáo,ống thụt ,pháo bùn là không còn thấy với trẻ bây giờ,mình còn nhớ khi mình học lớp 6,lúc bấy giơ bố mẹ mình chỉ  tập chung có mấy sào ruộng mãi về sau mới nhận thầu thêm đất trồng lúa ,bố chanh thủ đi phụ hồ những lúc nông nhàn mẹ thì chăm mấy thước đất trồng rau phần để bán phần lấy rau nuôi lơn,khi những tháng giáp chạp bồ thóc cũng vơi,bếp giác chỉ đủ nấu cơm và đun cám trong một tuần đổ lại,lúc đó tôi cũng gần như lo phần cơm nước những lúc bố mẹ làm về dù muộn hay sớm nên cảm nhận cảnh nấu cơm khổ lắm những khi hết củi mà khi đó chủ yếu là rơm thôi.
E gái mình kém mình 2 tuổi lúc đó cũng phải chông e ,hai ae tranh thủ buổi trưa đi kiếm củi bờ rào,quét lá  tre,rẫy cỏ tươi về phơi và điều đặc biệt là không có khóm hay bụi tre nào quanh làng mà ae mình không có mặt, thậm trí ra tận phía sau trường đe nhặt giấy vụn nhặt thước kẻ gỗ bị gãy ,tất cả những thứ gì có thể làm củi là ae mình tha về hết,cứ những ngày đó tiếp diễn cho đến khi bố mẹ mình mua được cái bếp than và nhận thầu thêm đất cũng kể từ đó công việc kiếm củi lo bếp núc cũng nhàn nhã hơn và có nhiều thời gian để làm giúp bố mẹ việc khác.
   Những  chia sẻ trên mình nghĩ là cũng rất nỗi bình thường bởi lẽ chúng ta đc sinh ra từ gđ nhà nông,và cũng còn nhiều bạn còn nhiều nỗi vất vả cực nhọc hơn thế nữa.sẽ còn nhiều vô số những kỉ niệm đẹp chưa nói hết.